Vậy nên, cô gái này, em hãy thử một lần ngồi ngắm nhìn mặt trời mọc nơi bờ biển, rồi em sẽ thấy, khi màn đêm dần khuất, sẽ có bao nhiêu thứ tươi đẹp khác nữa lần lượt hiện lên. Mất đi, đôi khi không phải là “mất mát”, mà nó là cái giá phải trả để đổi lấy một khởi đầu sẽ đẹp đẽ, trọn vẹn hơn. Em ạ!
Những ngày đứng giữa nhớ – quên…
Dạo nọ, tôi thường lang thang ở bờ biển vào mỗi buổi tối, và ngày nào, tôi cũng bắt gặp người con gái ấy, ngồi một mình. Mái tóc dài luôn xoã, chốc chốc lại bị cơn gió biển thổi tung, cảnh tượng đó thật sự rất ám ảnh, nó khiến tôi chẳng thể chỉ đứng yên nhìn thôi mà không làm gì đó. Và rồi, tôi ngồi xuống, thật chậm rãi chào người kế bên, cô ấy đáp lại bằng một cái cười hờ, mọi thứ sau đó hoàn toàn rơi vào khoảng không im lặng. Rất nhiều những buổi tối như vậy, chúng tôi cùng ngắm biển mà không ai bật lên bất kì thứ âm thanh nào cả. Mãi đến một ngày, cô ấy đột nhiên hỏi tôi “có muốn nghe điều gì?”, cũng chẳng lấy làm sửng sốt, tôi chỉ bảo “điều em bắt đầu muốn anh nghe”.
Cô ấy kể về những đêm trước đó, khi chưa có tôi, khi chỉ mới đặt chân đến nơi này, thực ra chỉ là một cuộc trốn chạy, để tìm cách lãng quên. “Em đã từng có những ngày trẻ rất đẹp”, tôi nhìn thấy được trong đôi mắt ấy thứ ánh sáng lấp lánh khi giọng kể trầm, nhẹ đang vang lên đều đều, giống như đó là điều hạnh phúc duy nhất cô có được trong đời mình.
Thứ cảm giác như vậy, khiến người ta giống đang bị xiết chặt cổ họng, chẳng thể nào thở nổi, em thực sự đã tưởng rằng mình chết rồi trong khoảnh khắc ngày hôm ấy”. Cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời để cố ngăn những giọt nước tràn khỏi khoé mắt, nhưng không kịp, tôi đã thấy chúng lăn dài thành dòng trên hai gò má. Không maccara, không thứ mỹ phẩm nào trên làn da, hình ảnh đau thương chân thực hệt như câu chuyện mà cô kể về đời mình. “Vậy sao em không chọn cách quên nó đi? Quên quá khứ đã từng khiến em phải buồn đến như vậy”. “Vì em đã từng rất hạnh phúc, trước khi bị làm đau bởi điều đó”. Tôi chẳng thể nói được gì thêm, còn cô lại tiếp tục sự im lặng như lúc trước.
Em có nghĩ đó là một điều đáng buồn không? Anh thì nghĩ là có, vì em còn trẻ quá, em xứng đáng được vui và phải được trân trọng nhiều hơn thế. Anh biết “chân tình” là điều có thật giữa cuộc đời, nhưng nó chắc chắn không nằm ở người đã bỏ em ra đi. Vậy nên, cô gái này, em hãy thử một lần ngồi ngắm nhìn mặt trời mọc nơi bờ biển, rồi em sẽ thấy, khi màn đêm dần khuất, sẽ có bao nhiêu thứ tươi đẹp khác nữa lần lượt hiện lên. Mất đi, đôi khi không phải là “mất mát”, mà nó là cái giá phải trả để đổi lấy một khởi đầu sẽ đẹp đẽ, trọn vẹn hơn. Em ạ!
Nguồn: Guu.vn