Chúng ta rồi cũng sẽ quên nhau trong im lặng phải không?…

Dù em có cố gắng kiếm chuyện để hàn huyên với anh thì đó cũng là điều vô nghĩa! Em chưa nghĩ rằng mình có thể giỏi đến như vậy. Quen anh, tự thay đổi bản thân, học cách chịu đựng, yêu thương cuộc sống và ngay cả việc học cách im lặng rồi quên anh!

Điện thoại sẽ chẳng còn là vật bất ly thân nữa. Trước đây có anh nên sáng chưa mở mắt đã cầm điện thoại, mỗi đêm ôm điện thoại và cười tủm tỉm suốt ngày. Thế nhưng giờ đây, em đã không còn ôm khư khư cái điện thoại nữa. Em chẳng chơi game, đọc truyện hay quen làm một điều gì nữa. Có lẽ em sẽ đi học guitar, học một thứ gì đó cho mình sẽ tốt hơn. Em sẽ không dùng điện thoại nữa. Em xem em có thể cai điện thoại như thế nào?

Chúng ta rồi cũng sẽ quên nhau trong im lặng phải không?...

Rồi mình sẽ quên đi giọng nói ấm áp thủ thỉ mỗi đêm, quên cả những yêu thương nồng nàn, giận hờn! Quên cả những lần chờ anh về rồi mới đi ngủ! Mình ở xa nên chỉ có thể như vậy, em có thương anh đến thế nào cũng chỉ có thể ở từ xa nhìn anh mà thôi! Rồi em sẽ quen với việc không có anh trong cuộc sống này nữa đúng không? Em sẽ quên, quên cả lần cuối cùng khóc dưới mưa khi anh lên xe rồi trở về nhà trong nỗi nhớ dai dẳng! Em sẽ quên anh, quên cách viết tên anh lên giấy.

Chúng ta rồi cũng sẽ quên nhau trong im lặng phải không?...

Anh đã nghe bài em gái mưa chưa? Anh có biết không cô gái ấy cũng đã thương chàng trai ấy rất nhiều, những quan tâm, hỏi han đã xây trong niềm tin của cô gái tình yêu lớn như thế nào. Rồi cô gái ấy cũng chỉ có thể cảm ơn thanh xuân có chàng trai và rời đi vì chỉ là em gái, vì chàng trai đã có người thương. Còn em, em có anh 6 năm rồi và em đã chẳng thể gọi tên là gì?

Chỉ cần anh im lặng, anh nghĩ mọi chuyện là tốt, là ổn. Nhưng với một cô gái, điều đó rất đau lòng. Đau lòng đến bao giờ em cũng không biết nữa, chỉ biết rằng điều đó tàn nhẫn lắm! Anh không còn hỏi han, gọi điện cho em nữa. Chẳng có tin nhắn nào mỗi sáng nữa rồi. Anh sẽ quên em trong im lặng như vậy…

Nguồn: Guu.vn

SHARE