Chúng ta chẳng yêu sai cách, cũng chẳng yêu sai người…

Anh à, con gái ai mà chả thích được nũng nịu với người mình yêu! Được chăm, được nhõng nhẽo, được mè nheo, được bên cạnh và hơn hết là được yêu thật nhiều! Em cũng thế! Cớ mà phải chi cuộc sống này đơn giản chỉ có mỗi tình yêu thì hay biết mấy! Không có tương lai, không có sự nghiệp, không có kỳ vọng, không có ước mơ, không có hoài bão…thì chắc rằng em chỉ dành riêng cho anh…

Ở cái tuổi của anh và em, mình không còn được phép cho bản thân sống buông thả, rong chơi mà chả cần suy nghĩ về bất cứ điều gì, nếu như chúng ta còn là những cô cậu học sinh cắp sách đến trường, còn là những anh chị sinh viên thì chúng ta có quyền như vậy. Còn bây giờ, liệu chúng ta không cố gắng thì đến lúc nào chúng ta mới thành công anh nhỉ!

Cái ngày mà em say nắng anh đấy chỉ vì em nghe bạn bè anh bảo anh là một cậu sinh viên học thật giỏi, rồi khi anh nói chuyện với em, anh bắt đầu kể cho em nghe về những hoài bảo, về ước mơ của anh. Và rồi anh khiến em yêu anh nhiều như chính anh yêu khát vọng của mình.

Tình yêu của chúng ta bắt đầu ở cái tuổi mà chúng ta sống không chỉ có mỗi tình yêu! Thật ra thì chúng ta cũng chưa hẳn được gọi là già, mà chúng ta cũng chẳng còn trẻ nữa. Cái tuổi lưng chừng của sự bắt đầu và chưa đạt đến điểm kết thúc. Thế nên thỉnh thoảng chúng ta giận nhau. Yêu và giận bởi những cái không phải là tình yêu!

Chúng ta chẳng yêu sai cách, cũng chẳng yêu sai người...

Không biết từ lúc nào em yêu luôn khát vọng của anh. Em khát khao nhìn thấy ngày mà anh đạt được những ước mơ của mình. Nhìn thấy anh cố gắng, em lại càng cố gắng hơn nữa! Em học anh cách đặt ra mục tiêu của bản thân, ngày ngày chăm chỉ để biến chúng thành sự thật.

Và rồi…

Em tập cho mình mạnh mẽ, dũng cảm và kiên cường! Em cố gắng tự lập trong mọi việc, cái gì em biết trong khả năng của mình thì em sẽ cố gắng tự giải quyết mà không nhờ đến anh. Em tự chăm sóc sức khỏe cho mình, ăn uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt tự có kế hoạch. Lúc nào là phải đưa ra được chính kiến, lúc nào là quyết định của chính mình và phải mạnh mẽ đối diện, chịu trách nhiêm với sự lựa chọn. Thậm chí, có những chuyện hờn tủi em cũng không nỡ kể cho anh nghe, em sợ nỗi buồn của em sẽ kéo tâm trạng của anh đi xuống. Em khóc cũng giấu. Đau cũng không nói. Cô đơn cũng chẳng oán trách. Bởi vì em biết em phải dũng cảm, mạnh mẽ lo cho chính mình để không phải khiến anh lo lắng. Em không muốn anh có thêm một chút gánh nặng nào khác.

Chúng ta chẳng yêu sai cách, cũng chẳng yêu sai người...

Cuộc sống này rất đỗi khó chịu. Khi người ta cố gắng làm tốt cái này thì lại bỏ sót những cái khác. Và em đã bỏ sót những tin nhắn, những cái nhõng nhẽo để được anh nuông chiều. Bỏ những ngày năn nỉ để được anh chở đi chơi, bỏ cái yếu đuối, dựa dẫm để anh không che chở. Bỏ cái mè nheo, bỏ cái ngốc nghếch, bỏ cái quan tâm…Bỏ những cái mà em nghĩ nó sẽ tốt cho chính anh và em. Vậy mà em không hề biết cái mà em đang nghĩ lại đẩy anh ngày càng xa em. Ngay lúc này…

Anh và Em…

Chúng ta chẳng yêu sai cách, cũng chẳng yêu sai người! Chỉ là tình yêu chúng ta bắt đầu và diễn ra lúc cuộc sống chúng ta không chỉ có mỗi tình yêu là cần được chăm sóc đúng không anh!? Nên anh đừng trách, đừng giận và hãy hiểu cho em anh nhé!

Theo guu

SHARE