Chỉ mong ngày mai thức dậy, quên hết những mất mát…

Vẫn biết ngày mai vẫn đến, vẫn biết ngày mai nỗi nhớ lại về… vẫn hy vọng thêm một ngày nữa nỗi nhớ sẽ tự dần mờ nhạt, dần biến mất… nhẹ nhàng như chưa từng lướt qua… rồi chúng ta sẽ chẳng còn đủ sức để cuồng nhiệt, mê đắm như ngày đầu, cũng chẳng còn khóc lóc, khổ lụy vì những điều xưa cũ, chẳng còn bền lòng mà theo đuổi thứ chẳng thuộc về mình…

Tôi luôn tin một điều dù có như thế nào đi nữa thì “Ngày mai rồi lại ngày mai nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi”… nhưng hóa ra đó chỉ là câu nói tôi tự an ủi chính mình, tự an đến đau lòng, bởi tôi biết ngày mai rồi lại có ngày mai nữa… nỗi đau không thể dừng lại ở đó, sớm mai thức dậy… lại là nỗi nhớ, lại là khó khăn, lại là một ngày phải vượt qua với bao hoang hoải của chính mình…

Có những giai đoạn con người ta thấy mình lạc lõng đến kì lạ, có những thứ tình cảm đến rồi đi không sao giải thích được, đoạn tình cảm đó chẳng đủ sâu đậm, nhưng cũng chẳng hời hợt để tự rời bỏ ta… Ta không bám víu, cũng không nỡ lãng quên, không mưu cầu cũng không nỡ buông bỏ… đi theo ta sau mỗi chặng đường, theo ta về bên chiếc giường chăn ấm nệm êm, thả lưng xuống ta lại nghe thứ tình cảm ấy bùng lên mãnh liệt, gậm nhấm đến tận xương tủy, những mảng kí ức đau đớn, đứt đoạn, những mảng yêu thương nhẹ nhàng, sâu lắng… Tất cả như một cuốn phim quay chậm hiện về rõ ràng đầy xúc cảm…

Chỉ mong ngày mai thức dậy, quên hết những mất mát...

Đáng sợ nhất là những dêm mất ngủ, trạng thái tâm hồn rơi từ kí ức này đến kỉ niệm khác… chênh vênh và cô độc, đêm tĩnh mịch bình yên… vậy mà lòng ta lại chẳng chút yên bình…

 Tiếng đồng hồ vẫn tích tắc một cách rất đều đặn, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu, trời cũng chuyển lạnh hơn một chút vì đã quá nửa đêm, đưa tay kéo vội chiếc chăn đắp thêm cho ấm, chợt thấy thương bản thân mình quá… chỉ ước ngày mai thức dậy không còn nhớ gì nữa, sống an yên như chưa hề chạm những yêu thương cũng như chưa hề chạm những mất mát…

Tôi dặn mình thôi viết về người, thôi nhập tên người vào thanh công cụ tìm kiếm, thôi dại khờ âm thầm quan tâm, thôi nhìn cái chấm xanh trên màn hình mà không dám gửi đi một tin nhắn… những tấm ảnh của người ngày trước tôi cũng không dám xóa bỏ, sợ lúc mình nhớ quá phải làm sao… là tôi yếu đuối hay tôi quá bi lụy vì tình?

Chỉ mong ngày mai thức dậy, quên hết những mất mát...

 Người ta nói nếu bạn thiếu người ấy được một ngày thì ngày mai bạn cũng có thể… vì vậy ngày qua ngày tôi vẫn sống đó thôi, vẫn biết không ép mình phải quên người nhưng ai cũng muốn quên đi thật nhanh người đã không thể chung đường… chỉ ước một ngày… nhìn lại những hình ảnh xưa cũ ấy tim không còn xót xa, đau đớn, bình tâm như chưa từng tồn tại…

Vẫn biết ngày mai vẫn đến, vẫn biết ngày mai nỗi nhớ lại về… vẫn hy vọng thêm một ngày nữa nỗi nhớ sẽ tự dần mờ nhạt, dần biến mất… nhẹ nhàng như chưa từng lướt qua… rồi chúng ta sẽ chẳng còn đủ sức để cuồng nhiệt, mê đắm như ngày đầu, cũng chẳng còn khóc lóc, khổ lụy vì những điều xưa cũ, chẳng còn bền lòng mà theo đuổi thứ chẳng thuộc về mình…

Cuộc sống là vậy.. rõ là yêu đó nhưng rồi lại tự biến mất lúc nào chẳng biết, rõ là rất đau đó, rất buồn đó… nhưng vẫn bất lực, nhìn nỗi nhớ trôi qua, nhìn người thương thành lạ, nhìn kết thúc bất ngờ… vẫn phải nhắm mắt mỉm cười, lặng thinh thở dài…

Nguồn: Guu.vn

SHARE