Em đã quá tự tin vào những gì mình đang có, để đến một ngày anh đột ngột rời xa, tình yêu ấy cũng vì anh mà đi mất.
Ngày ấy, anh đến và mang cho em một cành hoa. Anh bảo đó là tình yêu duy nhất. Em cười, không từ chối cũng không chấp nhận. Cô đơn lâu quá em nghĩ cần có người sẻ chia. Giá như em không ích kỷ mà giữ anh lại thì có lẽ bây giờ đã chẳng đớn đau.
Tình yêu anh dịu dàng như nắng sớm. Đón em lúc tan tầm, mua những món ăn mà em thích. Mùa đông trở nên ấm áp vì có đôi bàn tay anh chở che. Tuy rằng rất quá đáng nhưng chưa một lần anh từ chối những yêu cầu của em. Ngày tháng trôi đi, tình yêu anh cứ hiển nhiên em nhận về.
Yên bình như cái cách mà anh ngỏ lời yêu.
Nét chữ đã ướt nhòe, em đưa tay lau vội thứ cảm xúc muộn màng đang đọng trên khóe mắt. Nhiều điều muốn nói, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Giá lúc trước em cho anh một câu trả lời hoàn chỉnh, thì chúng ta đã không phải nhìn nhau tiếc nuối. Mất anh rồi em mới nhận ra mình yêu anh. Nhưng một lần nữa, em lại không đủ ích kỷ để kéo anh về, phá hỏng đi mối quan hệ mà anh đang có.
Nếu yêu, xin đừng để một ai phải chờ đợi. Chẳng ai đủ kiên nhẫn để theo đuổi người không yêu mình.
Nguồn: Guu.vn