Là anh đáng trách khi giàu sang phú quý vội bỏ rơi em, người cạnh anh lúc cơ hàn. Là lòng dạ anh xấu xa hay cuộc đời bạc bẽo? Lẽ nào vì em quá tin tưởng, lẽ nào em nghĩ rằng đâu đó trong cuộc sống này còn có chân tình. Em oán giận bản thân, khóc lóc tiếc thương cho mối tình tan vỡ, ôm ấp từng kí ức xưa cũ. Lẽ nào là vì em quá yêu anh cho nên tình yêu của em không đáng trân trọng? Lẽ nào vì em luôn nghĩ cho anh nên anh nghĩ rằng những gì em hi sinh là lẽ dĩ nhiên…
Anh xin được công việc ổn hơn, mức lương tốt hơn, đổi điện thoại, tiền đầy túi, lên ô tô, vênh mặt lên với đời. Anh vội rũ bỏ em, không một lần đoái hoài em thế nào. Giờ đây em đang khó khăn, em cần anh thì anh ở đâu? Anh gửi ảnh cô bé ấy cho em xem…
Ừ, em thua kém cô ấy, em đã quá già, em không xinh xắn, không ngoan hiền. Hôm nay em gọi anh, anh đưa máy cho người ta nghe. Sẽ thật rất lâu lâu nữa, em sẽ không quên được tiếng cười cợt ngày hôm nay của anh và cô bé ấy giành cho em…
Không phải chỉ là đau đớn, là thất vọng,cảm giác bản thân em thật thấp hèn, thật đáng khinh. Anh bảo anh có cuộc sống của anh, em hãy biến ra khỏi đời anh. Chua xót….
Cho tới tận bây giờ,khi tình yêu của em bị anh dẫm đạp không thương tiếc, em vẫn không oán hận vì đã từng yêu anh, vì đã nghĩ cho anh quá nhiều. Anh nên hiểu rằng phải yêu anh nhiều thế nào em mới chịu đựng được như thế. Là anh, cả đời này nợ em.
Em học được thật nhiều từ anh, cuộc sống chúng ta đang sống sẽ không giống như những bộ phim em từng xem, không giống như những câu chuyện em từng kể anh nghe. Không phải cứ chân thành thì sẽ nhận được yêu thương. Đôi khi cái ta nhận được chỉ là đau đớn khôn nguôi.
Đời người gặp được nhau đã là cái duyên….chỉ là ta yêu sai người hay sai thời điểm?
Thanh Nga