Và từ lúc ấy tôi không còn liên lạc gì với gia đình được nữa. Chuyến công tác đặc biệt ấy may mắn kết thúc sớm hơn tôi tưởng, 9 tháng tôi có thể trở về nhà.
Cưới vợ được 2 tháng tôi đã lại phải đi công tác để em ở lại nhà. Cuộc sống vợ chồng cứ như vợ chồng ngâu vậy nên 2 năm rồi mà bọn tôi vẫn chưa có tin vui. Thương vợ lắm nên tôi đã từng có ý định xin về gần làm, nhưng cũng đồng nghĩa với việc thu nhập chỉ còn bằng 1/3. Mẹ tôi lại nhất quyết không đồng ý.
“Đàn ông phải có chí khí, phải làm kinh tế trước đã, một vài năm nữa sinh nở cũng chẳng sao cả. Cô đừng có mà suốt ngày kêu than để thằng Long nó lo lắng rồi nó bỏ việc về. Không phải đứa nào muốn mà cũng có một công việc tốt như nó đâu”. Mẹ nói thế nên vợ lại ra sức động viên tôi cố gắng làm chứ không được bỏ về.
Thời gian sau không thấy vợ kêu ca gì về mẹ chồng nữa thì tôi nghĩ có lẽ mối quan hệ của hai người cũng đã tốt lên rồi. Nhưng đợt đấy tự dưng tôi thấy nhớ vợ cồn cào, mà tranh thủ về 1-2 ngày đi luôn thì thế nào cũng bị mẹ nói. Mẹ không nói tôi mà lại nói vợ không biết thương chồng. Mà hai vợ chồng nhắn tin nói chuyện thì nhớ nhung vô cùng những hễ đả động tới chuyện về vợ lại không cho vì sợ mẹ.
Tôi về 1 ngày và hẹn vợ ra nhà nghỉ. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng tôi tôi quyết định về nhưng không cho mẹ biết. Tôi về 1 ngày và hẹn vợ ra nhà nghỉ. Bởi vì sau lần gặp nhau này thì tôi có chuyến công tác đặc biệt tận sâu trong rừng kéo dài cả năm và có thể còn hơn thế nữa. Đặc biệt vì tính chất nghiêm trọng của nó không thể liên lạc về và cũng không thể nói rõ cho gia đình về việc mình đang làm. Xưa nay tôi vẫn chỉ nói với mẹ và vợ là đi công tác bình thường mà thôi.
Cả ngày hôm đó vợ chồng tôi ở nhà nghỉ cho tới tận 12 giờ đêm thì tôi mới để cho vợ về, còn mình cũng tranh thủ chợp mắt một chút tới 3 giờ sáng hôm sau thì lên đường. Và từ lúc ấy tôi không còn liên lạc gì với gia đình được nữa. Chuyến công tác đặc biệt ấy may mắn kết thúc sớm hơn tôi tưởng, 9 tháng tôi có thể trở về nhà. Tôi háo hức vô cùng vì mình có thể về được gặp vợ và từ nay được về gần nhà với mức lương giữ nguyên rồi. Vì chuyến công tác vừa rồi tôi lập công lớn mà.
Nhưng rồi, vừa bước chân vào đến cửa nhà, tôi chết ngất khi thấy chiếc bàn thờ và tấm ảnh của vợ. Tôi lao vào.
– Trời ơi, Hương ơi, em làm sao thế này. Mẹ ơi vợ con làm sao vậy mẹ?
– Con đi cả năm sao không liên lạc về. Vợ con xấu số mất được 1 tuần rồi.
Tôi đau đớn gào khóc trước tấm ảnh vợ và kể trong nước mắt về công việc của mình. Nhà vợ cách nhà tôi cả trăm cấy số, tôi định ngày hôm sau mới về tạ tội với cha mẹ vợ. Tôi thất thểu ra nghĩa trang cho vợ. Có lẽ thời gian vừa rồi không có tôi em khổ cực lắm, vợ bệnh mà tôi không hay không ở bên chăm em được. Tôi đúng là một người chồng khốn nạn.
Nhưng rồi vừa tới ngôi mộ của vợ tôi quá bất ngờ khi thấy đứa trẻ sơ sinh được chừng 1 tuần tuổi bị ai đó bỏ rơi ngay bên cạnh mộ vợ mình. Tôi vội vàng bế lên để rồi sốc ngất khi thấy mặt đứa trẻ cùng sợi dây chuyền bạc ở cổ tay có khắc dòng chữ: “Trần Bảo Đ*”. Tôi choáng váng vì đây chính là cái tên mà tôi và vợ chọn cho đứa con trai đầu lòng của mình. Dự định khi nào sinh con trai sẽ đặt tên đó còn sinh con gái sẽ đặt là: “Trần Bảo Minh A*”.
Sao lại có đứa trẻ sơ sinh ai đó để lại đây. Tôi nhìn quanh không thấy ai cả, nhưng rồi bất ngờ thấy bóng người phụ nữ lúi húi đứng lên từ chỗ nấp ở mấy ngôi mộ phía đằng sau. Tôi hoàn toàn không biết mặt người phụ nữ này.
Ảnh minh họa
– Con của chị đây à, sao chị lại để cháu ở mộ của vợ tôi.
– Cậu là Long chồng cô Mai đúng không. Tôi cho cháu ra thăm mộ mẹ để mẹ cháu đỡ nhỡ cháu đấy mà.
– Chị nói cái gì ? Thăm mộ mẹ ư ?
– Đúng, cậu vắng nhà nên không biết. Tôi là chị họ của cô Mai ở quê. Cô ấy đã liên lạc với cậu rất nhiều để giải oan cho mình nhưng không tài nào gọi cho cậu được, cũng chẳng biết tìm cậu ở đâu. Sau cái lần vào nhà nghỉ mà cậu về trộm đó cô ấy đã có bầu. Nhưng người nhà cậu lại nhìn thấy cô ấy ra từ nhà nghỉ chứ không thấy cậu nên họ bảo cô ấy ngoại tình. Bắt bỏ thai nhưng cô ấy không chịu.
Rồi cái thai to dần nhà cậu đuổi cô ấy đi. Cô ấy không dám về nhà đẻ, cũng không tài nào liên lạc được với chồng nên tự mình đi làm lấy tiền đẻ và chăm con. Cô ấy khổ vì dư luận lắm cậu không biết được đâu, nhưng vì thằng bé trong bụng vẫn kiên cường vượt qua.
Rồi 1 tuần trước, cô ấy đang bê gạch cho người ta thì bất ngờ bị vấp. Máu chảy quá nhiều, lại không có ai đưa đi cấp cứu ngay. Mãi sau tôi tới mới phát hiện ra. Bác sĩ đã cố gắng rất nhiều nhưng chỉ giữ được thằng bé, còn cô ấy thì qua đời. Cậu về rồi, hãy giải oan cho vợ mình đi.
Tôi nghe mà chỉ muốn đào tung mộ vợ lên để nói lời xin lỗi với cô ấy. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi. Tôi có chết hàng trăm hàng vạn lần cũng không chuộc hết tội. Tôi bồng con về nhà, quỳ sụp dưới bàn thờ vợ và nói ra tất cả cho bố mẹ mình hiểu. Chính tôi, chính tôi đã giết vợ và suýt chút nữa là cả con của mình.
Theo Thể thao xã hội