Xin lỗi vì đã làm phiền, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ thôi thương anh nữa…
Người bắt đầu là em,nhưng người tỏ tình lại là anh, những hai lần em mới đồng ý làm bạn gái của anh, sau hẳn một năm trời em thầm thương trộm nhớ. Nhưng mà, có phải em đã quá vội vàng rồi không? Khi mà chưa sẵn sàng đã vội nắm lấy tình yêu, vì sợ mất anh, sợ đánh mất cơ hội, cũng sợ bản thân làm tổn thương anh mà em cho câu chuyện chúng ta bước sang một trang mới – khởi đầu của tình yêu.
Ta nắm tay nhau vào một mùa thu vẫn còn lất phất mưa, anh hay gửi em những câu hát của Mr.Siro ” Nếu đang yêu nhau chỉ cần, nhìn mưa sẽ nhớ nhau hơn”, em nhớ mãi, cảm giác sung sướng và hạnh phúc như đang bao trùm lên cả người em vậy. Bởi lẽ, cuộc đời mà, những điều vui vẻ chả bao giờ kéo dài được bao lâu.
Em nhớ giọng hát của anh, em nhớ anh hay ghi âm giọng nói hù ma khi biết em đang ở nhà một mình, em nhớ anh hay cằn nhằn bắt em phải ăn uống đầy đủ, mưa phải đem áo mưa vào trong cặp, phải đem theo khăn giấy,… bởi vì anh bảo anh không thể bên em chăm lo cho em được. Ừ, chúng ta yêu xa mà. Em nhớ anh đến điên dại, chúng ta chẳng thể nhắn tin với nhau nhiều, mỗi lần em đang lỡ làm việc quan trọng, hay đang làm bài tập, hay chuẩn bị để mai kiểm tra, anh sẽ ” trùng hợp” nhắn tin đến, và em luôn trân trọng từng phút giây ở cạnh anh, em đành phải lo yêu thương và chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào ấy, rồi hai giờ sáng vẫn phải thức để học bài, còn anh thì ngủ mất rồi…
Sao em cứ mãi nhớ hoài về anh thế? Anh nhỉ? Em chính là người kết thúc mối quan hệ đó, vì một lí do, em vẫn chưa sẵn sàng, em cảm thấy cô đơn. Anh này, anh có để ý không, những tin nhắn ” anh ơi em bệnh” ” anh ơi em mệt quá ” ” anh ơi hôm nay em có chuyện rồi” ” anh ơi hôm nay em bị người khác hiểu lầm”,… anh chẳng bao giờ trả lời kịp lúc cả. Rồi ngay cả sinh nhật em, anh cũng quên mất. Ừ, anh bảo anh hay quên, nhưng em chẳng biết là do anh vô tâm hay vì em không hề quan trọng. Em nghĩ là vế thứ hai, và rõ ràng, nó là sự thật. Anh có người mới, anh có cuộc sống riêng, anh có một cô gái mà anh thương yêu thật lòng, ” Hóa ra, đó là anh khi thật sự thích một người”.
Trong chuyện tình của mình, khi em luôn là người chủ động, thì khi anh và cô ấy ở bên nhau, anh luôn đăng hình cô ấy mọi lúc, mọi nơi, anh trân trọng, nâng niu, dành nhiều thời gian cho cô ấy. Còn em thì sao nhỉ? Đã bao giờ anh nghĩ tới cảm nhận của em chưa? Có bao giờ anh choàng tỉnh giấc với một mảng gối đã ướt đẫm? Có bao giờ cứ mỗi khi nghe thấy bất kì điều gì về em, anh khóc, anh bận lòng? Không, anh sẽ không đâu. Vì anh không có thương em, anh chỉ coi em là ” tạm bợ ” thôi. Chỉ có em ngu ngốc, em nhớ, em thương, em vấn vương, em tổn thương và em đau khổ. Em ôm mãi một bóng hình, em khép trái tim em lại, em cứ chìm mãi vào ký ức xưa cũ, cứ nhớ hoài về một người mà trái tim của người đó đã chẳng còn thuộc về em.
Em xin lỗi, vì cứ hay nhắn tin làm phiền anh, thật sự em đã kiềm nén lắm rồi, em nhớ anh lắm, nhớ anh tới điên dại, em thương anh lắm, thương anh tới mất cả lòng tự trọng của mình. Nhưng em biết, đối với anh, em chỉ là cô gái phiền phức thôi. Có lẽ ngay từ đầu đã như vậy rồi. Nếu anh thương em, anh sẽ trân trọng những ngày tháng còn bên em, nếu anh thương em, ngày ấy em buông tay anh đã níu lại, nếu anh thương em, anh sẽ nghĩ tới cảm nhận của em. Nhưng mà anh có thương em đâu? Chỉ có em là mãi thương anh thôi…
Em đau quá, ” Ừ ” – hôm đó anh đồng ý buông tay, ” Ừ ” – câu nói khiến em hoàn toàn bỏ cuộc. Em biết, rồi mai này em sẽ có một người khác xem em là tất cả của họ, nhưng em sợ, trong trái tim em, chỉ có hình ảnh của anh thôi. Cảm ơn vì đã từng là của nhau, cảm ơn vì đã cho em nhiều kỉ niệm đẹp, cảm ơn vì đã khiến em nhiều lần tuyệt vọng để em biết thương bản thân em hơn. Em hứa đó, em không thương anh nữa đâu, không khóc hoài vì anh nữa, em cất hết, em giấu hết, em giữ cho mình em thôi. Anh thương người ta đi, người ta mới là tất cả của anh mà…
” Nè em chiên cơm ngon lắm đấy ” – ” Anh có cơ hội thử không?”
” Em là con gái, phải biết thương bản thân mình ”
“Tự tin lên nào, cố lên em làm được mà ”
” Ngoan, anh thương em ”
” Anh yêu em”
” Anh xin lỗi ”
” Ừ”.