Bởi lòng còn thương còn nhớ, nên cứ chờ cứ đợi, và cứ mãi vấn vương một người.
Ngày còn bên nhau, có đôi lần tôi nghĩ tình yêu của chúng tôi thiếu chút gì cuồng nhiệt, chút gì đó như kiểu sống chết vì nhau. Bởi tình yêu tuổi trẻ bao giờ cũng mãnh liệt và cuồng si. Thành ra giữa những yên bình, có đôi lần tôi lại thấy bất an. Cũng như trời yên biển lặng trước cơn giông bão, tôi sợ sóng gió cuốn anh xa khỏi tôi, sợ một ngày nào đó chúng tôi sẽ mất nhau.
Thế rồi ngày ấy cũng đến. Tôi chẳng bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình phải yêu xa. Anh cứ gần tôi như thế, Hà Nội của chúng tôi cứ bình yên như thế, có ai lại muốn chia xa cơ chứ? Nhưng cuộc sống chẳng như ta ước mơ, chẳng ai biết trước được điều gì, chẳng ai biết được khi nào thì một trái tim thay đổi. Tôi chẳng thể níu giữ bước chân anh, chỉ biết lặng lẽ nhìn anh xa tôi. Mãi mãi.
Ngày anh đi, mưa buồn giăng lối, chỉ còn tôi trơ trọi với đơn côi. Một ngày, hai ngày, rồi nhiều ngày trôi qua… mưa cuốn trôi hết những kỷ niệm. Anh nói anh đi rồi sẽ sớm trở về, anh nói dù thế nào cũng không rời bỏ Hà Nội và tôi. Tôi tin. Vì tôi cho rằng mình không thể thiếu anh. Nhưng tôi chờ mãi, chờ cho đến lúc tôi hiểu ra rằng anh chẳng bao giờ quay về bên tôi nữa…
Giá chúng tôi đừng phải yêu xa, giá ngày qua tôi thấu hiểu anh hơn, giá những đớn đau không kéo dài trong im lặng thì có lẽ chuyện chúng tôi đã chẳng kết thúc buồn như vậy… Đến bây giờ, dù tôi có nuối tiếc thì cũng đã muộn màng. Nhưng phải chăng khi yêu, mọi cô gái đều trở nên ngốc nghếch?
Tôi lại ước giá như mình có thể quay ngược lại thời gian. Tôi sẽ bớt mơ mộng đi một chút, lý trí hơn một chút và chỉ yêu anh vừa đủ để quên anh. Nhưng phép màu chỉ có trong những câu chuyện cổ tích, tôi vẫn phải đối diện với sự thật rằng chúng tôi đã không còn thuộc về nhau. Và giờ đây dẫu chỉ có một mình, tôi vẫn phải mỉm cười để mạnh mẽ bước về phía trước.
Chúng tôi đã từng là một phần không thể thiếu trong đời nhau, nhưng bây giờ chỉ còn lại tôi và những cơn mưa. Mưa Hà Nội như cùng tôi hát khúc tình buồn, mưa cũng như tôi, đang thương nhớ nắng ở phương xa.
Bởi lòng vẫn còn thương nên cứ mãi vấn vương một người. Hà Nội và em vẫn nguyên vẹn nỗi nhớ anh thuở trước, nhưng Sài Gòn có nhớ em không?
Nguồn: Kênh14