Anh mất một khắc thời gian để yêu em, em mất năm khắc thời gian để quên đi và cả đời sau đó để cắn rứt. Em biết chúng ta đều không có lỗi ở mối tình này, chúng ta có lỗi vì đã gặp nhau ở cái thời điểm vốn dĩ không thể cùng nhau ước hẹn…
Những cuộc gọi thưa dần, từng dòng thư phai nhạt, anh bận đến quên cả em hay chính anh cũng không rõ mình đã thay lòng? Em thật sự không biết hay vờ như ngu ngốcđể tự xoa dịubản thân mình? Nửa năm, em hỏi thật nhiều lần những câu “Anh có còn yêu không, anh vẫn hạnh phúc chứ?”. Mãi đến cuối cùng em mới nhận ra anh đã dối em từ rất lâu rồi.
Bạn em từng nói yêu xa khó bền lắm, em đã muốn quát thẳng vào mặt nó là chúng ta sẽ không như vậy, nhưng em thật sự không thể tự điều khiển mối quan hệ này. Lời yêu anh cuối cùng em cũng đã nói, lời chúc phúc gửi đến anh em cũng đã làm, thậm chí phải mất thời gian thật lâu em mới có thể ngừng trách bản thân vì sao không thể giữ vững hẹn thề.
Anh mất một khắc thời gian để yêu em, em mất năm khắc thời gian để quên đi và cả đời sau đó để cắn rứt. Em biết chúng ta đều không có lỗi ở mối tình này, chúng ta có lỗi vì đã gặp nhau ở cái thời điểm vốn dĩ không thể cùng nhau ước hẹn.
Anh biết không, mọi chuyện anh hứa anh sẽ làm, em vẫn luôn tin vào điều đó nhưng lời hứa cuối cùng chẳng phải anh đã quên sao. Hình bóng anh lớn đến nỗi những người sau đó không ai có thể lắp đầy. Em biết thật ích kỷ nhưng thật tâm em không thể lừa dối bản thân mình. Vì yêu anh em học được thế nào là hạnh phúc, thế nào là yêu cả bầu trời trong tim. Có thể sau này em sẽ kết hôn với người em yêu thuơng, nhưng nỗi nhớ này, niềm đau này bao giờ mới thôi theo em cắn rứt?
Nếu gặp lại, em có thể nhìn anh mỉm cười như bao người? Em cũng không biết nữa nhưng có lẽ là không. Không phải vì em còn yêu mà vì em không thể quên chuyện tình yêu của anh và em. Nghĩ anh mất rồi có lẽ thật nhẫn tâm và độc ác, nhưng phải như thế em mới thật sự chấp nhận việc chia xa.
Xin lỗi anh.
Theo guu