Có những ngày muốn đi đâu đó thật xa…

Có những ngày, thật muốn đi đâu đó thật xa. Đến một vùng đất mới, gặp những con người mới và bắt đầu lại từ đầu. Một vùng đất mà ở đó con người chẳng hề toan tính thiệt hơn, thành công hay thất bại, giàu hay nghèo. Một vùng đất không có khói bụi và có không khí trong lành để bản thân thấy an yên. Một vùng đất chỉ có tình người và thiên nhiên giao hòa trọn vẹn với con người. Thật muốn đi để được trở về là bản thân của ngày trước, vô lo, vô nghĩ và sống rất hạnh phúc.

Có những ngày, chỉ muốn từ bỏ mọi thứ mình đang có mà trốn ở đâu đó một mình khóc cho thỏa hết những mệt mỏi đang mang. Thấy bản thân thật bé nhỏ so với những gì đang phải chịu đựng. Chợt nhận ra bản thân vô dụng bao nhiêu khi chẳng thể làm được gì. Cứ mãi ngập ngụa trong những suy nghĩ vẫn vơ, thiếu tích cực. Hình như ông trời lại bỏ quên mình mất rồi?Có những ngày, thật muốn gọi điện về cho mẹ, nói mẹ nghe “Con mệt rồi, con về nhà mẹ nhé” mà chẳng thể được. Muốn được bên mẹ, sà vào lòng mẹ mà kể mọi điều. Hay đơn giản chỉ là cùng mẹ vào bếp nấu vài món ăn đơn giản cho cả nhà. Muốn trở về nhà và chơi cùng đứa em trai, dạy nó làm toán, nghe nó kể chuyện ở lớp mà thấy nhẹ nhõm và bình yên đến lạ. Muốn về nhà cùng em gái dạo phố phường, mua cho nó cái áo nó thích hay đơn giản chỉ là ngủ và tâm sựvới nó những muộn phiền trong lòng. Có em gái thật tốt biết bao.

Có những ngày muốn đi đâu đó thật xa...

Có những ngày, thật muốn alo một cái gọi hết lũ bạn thời cấp 3 cái thời áo trắng tới trường tụ tập lại ăn uống chuyện trò. Thật nhớ tình bạn hồi trung học biết bao nhiêu. Không vướng bận điều gì, không toan tính cũng chẳng hề ích kỉ, không lo lắng mình sẽ trở thành ai, sẽ làm gì. Chơi hết mình và mặc kệ đời như thế. Những năm mười sáu, mười bảy tuổi thật đẹp biết bao. Tình bạn khi ấy cũng thật tuyệt vời biết bao. Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của tôi, của bạn tôi đã trải qua mà chẳng thể quay trở lại nữa. Những lúc chán ghét bản thân như thế này thật muốn có chúng nó bên cạnh, thật muốn được chúng đưa đi chơi, đi ăn, đi khắp thế gian này. Tình bạn chính là điều tuyệt vời của mỗi con người.

Có những ngày, thật muốn đi đâu đó thật xa. Đến một vùng đất mới, gặp những con người mới và bắt đầu lại từ đầu. Một vùng đất mà ở đó con người chẳng hề toan tính thiệt hơn, thành công hay thất bại, giàu hay nghèo. Một vùng đất không có khói bụi và có không khí trong lành để bản thân thấy an yên. Một vùng đất chỉ có tình người và thiên nhiên giao hòa trọn vẹn với con người. Thật muốn đi để được trở về là bản thân của ngày trước, vô lo, vô nghĩ và sống rất hạnh phúc.

Có những ngày muốn đi đâu đó thật xa...

Có những ngày, thật muốn trở về tuổi thơ. Cái tuổi hồn nhiên, hạnh phúc thì mỉm cười, thấy đau thì khóc chứ chẳng như bây giờ, cảm xúc cũng phải tùy hoàn cảnh mới được bộc lộ nữa. Trưởng thành là khi con người biết giấu đi cảm xúc của mình mà nhìn vào thực tế để mà tiếp tục sống. Muốn được quay trở về cái thời vẫn được bố mẹ lo cho từng chút một, yêu thương và quan tâm mình thật nhiều. Khi ấy thấy bản thân như một cô công chúa nhỏ chỉ biết học và chơi. Còn bây giờ bao nhiêu thứ phải lo, bao nhiêu chuyện phải nghĩ, sống chẳng hề dễ dàng một chút nào.

Làm người lớn thật chẳng dễ dàng chút nào, thật muốn được bé lại và trở về những ngày còn bé. Đúng là trưởng thành không hề đơn giản một chút nào mà!

Lạc Yến

Theo guu

SHARE